Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

[Shortfic] Bác sĩ ngốc và ý tá dễ thương

Chap 4
Miru sau khi tiễn người khách bí ẩn của mình về thì phát hiện ra giày của Fuuko ở cửa. Cô bất ngờ vì sao lúc vào nhà không phát hiện ra , chắc là do mãi mê nói chuyện với người kia nên cô không để ý lắm. Đi khắp nhà tìm Fuuko mà không thấy đâu cả, Miru nghĩ cô bé này muốn chơi trốn tìm với cô đấy, thầm nghĩ là nếu tìm được sẽ bắt chịu phạt. Tìm các ngỏ ngách mà khôngthấy Fuuko đâu cả. Miru ngồi suy nghĩ giờ chỉ có trong tủ là chưa tìm thôi nên đánh liều tìm thử.
Đầu tiên là tủ bếp với các tủ linh tinh không thấy, lúc mở tủ áo ra thì thấy Fuuko đang nằm ngủ ở đó. Miru khẽ mỉm cười vì tìm thấy bảo bối của mình nhưng mà thắc mắc sao mắt của Fuuko lại đỏ như vậy, đúng là vừa mới khóc xong.  Miru nghĩ chắc là nãy nghe cuộc nói chuyện giữa cô với Nagisa nên nổi cơn ghen rồi khóc đây.
Flashback
Hồi nãy lúc ở bậnh viện lấy chút hồ sơ chuẩn bị về với Fuuko thì Nagisa gõ cửa phòng nói là có chuyện quan trọng cần nói nên Miru đề nghị về nhà mình nói vì nghĩ chắc giờ Fuuko chưa về đâu.
Miru: Sao Nagisa, em muốn nói chị chuyện gì
Nagisa: Dạ...Em muốn nhờ chị một việc…
Miru: Chuyện gì mà ấp úng thế ngốc này hahaha,  có chuyện khó nói hay là cãi nhau với Shu rồi nhờ chị giải hòa
Nagisa: em không có cãi nhau với Shu, ngược lại còn chiều cậu ấy nữa mà em muốn đám cưới với Shu mà không biết phải làm sao…
Miru: àh em muốn cầu hôn với Shu áh, chị cũng chưa có cầu hôn Fuuko nên chả biết sao cả hahaha
Nagisa: Em nghe nói nhà Shu rất khó, làm việc trong bệnh viện đã bị phản dối rồi, giờ kết hôn sớm như thế em e là…
Miru: lạc quan lên nào cô bé , chị nghĩ chắc.. *ho khụ  khụ* không sao đâu
Nagisa: chị bị sao thế, trước giờ em có thấy chị ho như vậy đâu *vuốt lưng Miru*
Miru: *vẫn ho* chỉ là cảm nhẹ thôi không sao đâu
Nagisa: chị nên đi kiểm tra đi Miru àh, để vậy Fuuchan phát hiện là không tốt đâu
Miru: chị biết rồi
End Flashback
Thật ra thì trước khi về Namba Miru đã đi khám ở bệnh viện trên Tokyo rồi, bác sĩ chuẩn đóan do cô hít phải virus từ một người bệnh nên giờ bị lây nhưng mà hình như là không phải ho thường mà ho ngắt quãng rất khó chuẩn đóan chính xác.Lúc nhận kết quả, Miru cảm thấy bàng hòang vì không biết nếu Fuuko biết thì sẽ như thế nào. Cô biết Fuuko tuy bên ngòai mạnh mẽ nhưng bên trong rất nhạy cảm, cô đã làm cho Fuuko đau khổ nhiều rồi, giờ chỉ muốn dùng yêu thương để chăm sóc Fuuko, cùng Fuuko làm thành một gia đình hạnh phúc.
Nhẹ nhàng bế Fuuko từ trong tủ ra ngòai giường, đặt Fuuko xuống giường ngay ngắn rồi tự bản thân lấy đồ đi tắm. Trong lúc tắm Miru suy nghĩ làm sao để dập ngọn lửa ghen đang cháy của cô ngốc đang nằm ngủ kia và làm thế nào để xoa dị Fuuko nếu cô ấy phát hiện ra bệnh của mình. Fuuko ngủ một hồi thì trở mình tỉnh dậy, cảm thấy mình đang nằm trên giường thầm nghĩ là do tên ngốc của cô bế ra rồi mà thật ra đang giận tên đó lắm, dám dắt gái về nhà tâm tình, đúng là cho lên Tokyo không yên tâm một chút nào cả. Nghe tiếng phòng tắm mở cửa làm cô giật mình, khẽ quay lưng lại với cửa nhà tắm nhắm mắt lại coi người kia sẽ làm gì
Miru: Fuuko àh, chị biết là em dậy rồi *ngồi xuống giường*
Fuuko: Không có, em vẫn còn đang ngủ
Miru: đang ngủ sao trả lời được thế hahaha khụ...khụ
Fuuko: *ngồi dậy* chị sao thế, bệnh mà sao còn đi tắm
Miru: chỉ ho nhẹ thôi không sao, lại đây nào *kéo đầu Fuuko nằm lên đùi mình*
Fuuko: ghét rồi, không thèm nhìn mặt Mirurun nữa *phồng má*
Miru: sao lại ghét, chị đã làm gì nào *giả ngơ*
Fuuko: nói xạo *cắn tay Miru* dám dắt gái về nhà
Miru: Aida đau đau, àh thì ra có ai rình tui dắt gái về nhà rồi ngồi khóc một mình nè hahaha
Fuuko: đáng ghét, vậy mà còn cười được *đánh vào ngườ Miru*
Miru: khoan đã, em phải nghe chị giải thích chứ *giữ tay Fuuko lại*
Fuuko: cho 5p để trình bày *quay mặt lại với Miru*
Miru: *vòng tay qua eo Fuuko* thật là gái nào, chỉ là nhóc Nagisa muốn Mirurun giúp để có thể cầu hôn Shu thôi mà chị có biết đâu, đã cầu hôn cô y tá vừa ngốc vừa dễ thưong này đâu mà chỉ
Fuuko: rồi có tình cầu hôn người ta không hay là để ngưởi ta chờ tới già *dụi dụi vào người Miru*
Miru: cái này thì bí mật, nói ra mất hên *hôn lên môi Fuuko*
Fuuko: nhanh đi không Akarin đem em đi gả cho ngưởi khác đó
Miru: sao mà dám hahaha, Mirurun đặt Kecchi hết rồi
Nói xong Miru đè Fuuko xuống giường rồi ngấu nghiến môi cô bé, từ từ đưa lưỡi mình tới lưỡi của Fuuko một cách nhẹ nhàng. Môi linh họat thì tay cũng linh họat theo, từ từ cở áo khóac mỏng của Fuuko ra làm lộ ra áo không tay của Fuuko phía sau lớp áo mỏng. Xui cho Fuuko là hôm nay cô lại mặc váy nên cảm thấy cái gì đó như tay của Miru lân la ở phần dưới của cơ thể. Cong người mình lên tỏ vẻ khó chịu nhưng mà Miru chưa có dấu hiệu dừng lại mà càng lấn tới.
Vẫn còn nhắm mắt vì cảm thấy khó chịu nhưng cũng từ từ mở mắt ra thấy Miru đang cầm quần lót của mình đưa lên với vẻ mặt tỏ vẻ đắc thắng. Xấu hổ tính lấy tay che lại phần dưới nhưng mà Miru đã nhanh tay hơn mà đưa tay mình vào chỗ đó của Fuuko. Miru biết lần đầu rất đau nhưng mà cô sẽ cố gắng làm cho Fuuko thỏai mái
Miru: em thấy thế nào cô bé *đưa một ngón của mình vô*
Fuuko: Ưmm...đau mà...Miru àh….
Miru: chị sẽ nhẹ nhàng mà, không sao không sao *vuốt tóc Fuuko*
Nói rồi Miru lại đẩy nhanh một lần nữa làm cho Fuuko khẽ nhíu mày vì đau. Tay còn lại của Miru đang nhanh chóng cởi áo của Fuuko ra làm lộ ra cặp ngực không to mà vừa vặn của Fuuko. Miru úp mặt mình vào đó cạ cạ  làm cho Fuuko cảm thấy vừa nhột  vừa khó chịu vì tay kia của Miru vẫn linh họat tại nơi nhạy cảm của cô.Một lúc sau thì Miru rút tay mình ra , tất cả các nước trong người Fuuko thấm đầy trên ngón tay của Miru, cô liền cho vào miệng mút hết chỗ nước đó.
Fuuko nhìn mặt Miru thỏa mãn như vậy thì ức lắm vì ai đời bị giận mà còn được chiếm tiện nghi của người ta. Đang suy nghĩ thì Miru lại hôn lên môi của Fuuko là cô ấy không kịp phản ứng, một lúc sau thì cũng đáp trả theo. Miru  dần di chuyển xuống cằm rồi cổ , mỗi lần như vậy làm cho Fuuko rên lên một tiếng nhẹ. Di chuyển xuống ngực của Fuuko , Miru lại cạ mặt nhìn giữa cái khe đó làm cho Fuuko nhột mà cong người khó chịu.Sau đó dùng tay nắn bóp bộ ngực  rồi mút một bên đầu ngực làm Fuuko rên lên.
Sau khi chán ở trên ngực, Miru từ từ đi xuống chỗ nhạy cảm của Fuuko mà thưởng thức nó. Mỗi lần như thế làm Fuuko múôn khép chân mình lại nhưng mà Miru vẫn mở nó ra và thưởng thức nó. Thấy Fuuko có vẻ như hưởng thụ với những việc mình làm nãy giờ nên từ từ đưa ngón tay mình vào trong làm Fuuko khẽ rên lên . Nhưng mà lúc nhìn lên Fuuko thì Miru thấy mặt nhóc kia nước mắt chảy ra rất nhiều làm cho cô hỏang sở liền rút tay mình ra khỏi nơi đó rồi ngồi dậy ôm Fuuko vào lòng an ủi
Miru: ngoan chị thương, em chưa muốn chị cũng không có ép,  đừng có khóc
Fuuko: em sợ...nếu mình làm chuyện đó mốt lỡ Miru không muốn em nữa, bỏ đi kiếm ai khác thì sao
Miru: ngốc này, không có đâu, Miru yêu em mà, làm gì có chuyện đó *hôn lên trán Fuuko*
Fuuko: Nhưng mà….
Chưa kịp nói hết đã bị môi của Miru chặn lại, hai người lại tiếp tục cuộc chiến lưỡi vô cùng là nhanhvà gấp gáp. Hai tay Miru lại linh họat lần nữa, một tay trên ngực một tay chạm vào chỗ đó của Fuuko. Khi chuẩn bị cho tay mình vào đó thì Fuuko chợy ngăn lại nhưng Miru thì thầm vào tai cô bé “hãy tin chị”. Sau đó dùng ngón tay mình  đẩy nhanh làm cho Fuuko bấu chặt vào lưng Miru làm một vài vết đỏ hiện lên.  Miru lại đẩy nhanh một lần nữa làm Fuuko rên lên từng tiếng
Fuuko: Ưmm….Ưmm. Miru àh...em chịu không nổi nữa đâu…
Miru: Chị yêu em Fuuko…
Fuuko: Em cũng yêu chị….em chịu không nổi rồi..em ra đây
Cong người lại một chút rồi la lên. Fuuko gần như mất hết sức sau việc vừa rồi. Miru cảm thấy thứ nước đó tràn hết vào ngòn tay mình liền đưa lên cho vào miệng.Sau đó thì nằm xuống bên Fuuko ôm chặt cô bé rồi thiếp đi...






[Shortfic] Bác sĩ ngốc và ý tá dễ thương

Chap 3
Sau khi nghe Akari nói Miru sẽ đi trong ít phút nữa thì Fuuko liền chạy ra ngòai cổng để gặp Miru. Tuy đi tớ cổng thấy Miru đang ngồi ngay bậc thang cùng với thùng đồ của mình để chờ người tới rước, nhưng Fuuko chỉ dám nép vô sau cửa nhìn Miru từ xa. Một lúc sau thì có một chiếc xe tới đón Miru đi, Fuuko chỉ có đứng đó nhìn Miru rời đi mà  lòng như muốn chạy ra đó giữ Miru lại vậy
Miru thì từ lúc dọn đô tới giờ vẫn im lặng, không phải Miru không muốn nói gì mà là tâm trạng hơi rối bới, mới sáng sớm như đang trên thiên đường thì giờ lại một phát xuống dưới đáy.Dù xe tới rồi nhưng do mãi nhìn hình của Fuuko mà  mình đã cất giấu kĩ nên không để ý tới xung quanh.Lên mà mặt vậy còn như muốn lưu luyến nơi đây, người chở Miru nhìn thấy  như vậy liền nói
Người lái xe: Có phải em còn lưu luyện cô bé đó  không  *chỉ Fuuko*
Miru: Àh thì…*nhìn theo hướng tay người kia rồi bỗng gật đầu*
Người lái xe: Không sao đâu, chỉ là vài tháng thôi em sẽ về mà, tin chị đi ,chị cũng là người từng trải nên hiể rõ cảm giác
Miru: người từng trải…??
Người lái xe: Àh quên giới thiệu, chị là  Mutou Tomu, bác sĩ khoa cấp cứu,nay chị được cử xuống đây đón em về
Miru: àh em là Shiroma Miru, khoa ngọai, hân hạnh được gặp chị, mong chị giúp đỡ *cúi  đầu*
Tomu: không cần khách sáo thể đâu cứa tự nhiên là được, cô bé kia là người yêu em àh
Miru: dạ không chỉ là người em yêu thôi, còn  yêu em hay không thì em….
Tomu: nhìn cô bé đứng nãy giờ nhìn em chắc là câu trả lời rồi, thôi chúng ta đi không Yui-san lại la
Miru: Hai…
Chiếc xe lăn bánh để lại hai suy nghĩ một đi một ở lại làm chúng ta liên  tưởng tới những cảnh chia ly trong các bộ phim tình cảm ướt át. Miru đi rồi thì Fuuko mới quay lại vào trong, tự hứa với lòng mình là chỉ là một hai tháng thôi thì Miru sẽ quay về chứ không có đi luôn đâu,từ ngày nhận ra mình yêu Miru, trong lòng Fuuko luôn dấy lên nỗi lo sợ là Miru sẽ không còn quanh quẩn bên cô nữa mà sẽ biến mất ở một nơi nào đó.
Miru trên đường lên Tokyo vô cùng là im lặng làm cho Tomu cũng  không biết phải mở lời như thế nào. Tới nơi mà Miru sẽ ở trong suốt những tháng ở Tokyo,căn hộ cũng khang trang với tiện nghi đầy đủ và đặc biệt là khá gần với bệnh viện.
Mới đó đã một tuần trôi qua, Miru khi tiếp nhận hết công việc thì nhận thấy bệnh viện trên đây rất là bận rộn, giờ nghỉ cũng hạn chế mà công việc thì chất cao như núi. Một ngà y tới cả trăm bệnh nhân vô khám mà tớihai cuộc họp đầu giờ và gần tan sở. Đa số lúc Miru quay về nhà thì đã quá nửa đêm có khi là gần sáng.
Fuuko thì từ lúc qua khoa của Miyuki thì công việc cũng tương đối bận, cũng ít có thời gian nhưng vẫn cố gắng nghe tin tức của Miru trên Tokyo, hôm nay là ngày Fuuko được nghỉ nên đánh liều lên Tokyo gặp Miru, nhờ vào Keicchi nên Fuuko bíêt địa chỉ chỗ Miru ở nên lên đó .
Tới nơi rồi nhưng hỏi bảo vệ thì Miru hiện giờ chưa về nên Fuuko lên phòng của Miru thử. Căn hộ hiện đại nên có khóa mật khẩu…
Fuuko’s POV
Haizz….đúng là Tokyo cái gì cũng hiện đại cả, mà để coi mật khẩu là gì , chẳng lẽ gọi Mirurun, lộ hết sao, mình đâu có báo chị ấy là mình ở đây đâu. Thôi thử  bấm thử vậy *bấm số*...chết cha không phải ngày sinh của Miru, thử ngày sinh của mình coi lỡ như đúng hehe *bấm số tiếp*...không phải luôn….thử lần cuối nào *bấm số ngày sinh cùa hai đứa thì nghe tiếng cạch*. Yeah….
End Fuuko’s POV
Đi vô nhà, Fuuko nhìn thấy mọi thứ khá là ngăn nắp, không có dấu hiệu gì của sự rối lọan ở nôi đây, tủ lạnh thì tòan là đồ ăn sẵn, giường thì vẫn còn trải thẳng như chưa xài lần nào, đúng là chưa xà lần nào vì Miru thường ngủ trên sofa là chính, rất ít khi lết tới giường vì năng lượng quá cạn kiệt sau một ngày dài làm việc.Ngã lưng lên giường của Miru, Fuuko bỗng phát hiện ra một khung hình ở tủ bên cạnh, cầm lên coi thì thấy đó là hình của chính mình lúc tốt nghiệp mặc đồ y tá. Fuuko khẽ cười mỉm vì nhận ra rằng tình cảm của mình không phải là một phía mà la vì người ngốc quá không muốn nói ra thôi. Nằm lăn qua lăn lại một hồi thì Fuuko thiếp đi.
Phài tới tận nửa đêm Miru mới quay về nhà, vừa vào nhà lại phát hiện ra đôi giày lạ không biết của ai,liền chạy vô nhìn xung quanh thử thì chả thấy ai cả nhưng mà lúc quay qua chỗ phòng ngủ thì thấy bật đèn liề đi vô đó coi thì thấy ai nằm trên giường mình,tới gần lại thì mới nhận ra là Fuuko đang nằm ngủ với một tay cầm hình của chính mình. Miru khẽ mỉm cười vì một phần là Fuuko tới đây thăm Miru phần còn lại là dáng ngủ của người kie cực kì là dễ thương, chỉ muốn ôm vào lòng rồi ngủ cùng thôi…
Miru’s POV
Em ấy ngủ nhìn dễ thương quá, muốn cắn ghê mà thôi không được manh động không  Akarin xách dao giết chết, nay không biết là được nghỉ hay trốn việc để lên đây nữa, thôi để mai hỏi, giờ ngủ cái đã…
End Miru’s POV
Vậy là Miru ôm Fuuko ngủ một mạch cho tới sáng , Fuuko giật mình mở mắt khi tự nhiên thấy sau lưng mình hình như đụng vào cái gì đó mềm mềm nên quay lại thì ngực của ai đó và bản tên bệnh viện ghi rõ dòng chữ “Shiroma Miru - Khoa Ngoại”  liền đỏ mặt vì lần đầu nhìn ngực Miru nên có chút bối rối, tính gỡ tay Miru ra để ngồi dậy nhưng ai ngờ cánh tay đó lại siết chặt hơn
Miru: Đi đâu đó *nói nhưng mắt vẫn nhắm*
Fuuko: Em chỉ vào nhà...vệ sinh thôi….mà
Miru: Chị cho em đi àh *ôm chặt*, trả lời mau hôm qua là nghỉ hay trốn việc lên đây hả
Fuuko: Hôm qua là được nghỉ, người ta chỉ muốn thăm chị thôi mà …
Miru: Thật vậy sao, hay là một tuần không có bị dê nên không chịu nổi
Fuuko: Không có...tại Miyuki-san kêu em lên coi chị sống ra sao thôi
Miru: Em cũng bíết nói dối ghê, ngày nào Miyuki-san cũng gọi chị, hay là do người ta cướp nụ hôn đầu của em rồi bỏ đi nên không phụ liền tận dụng ngày nghỉ lên đây đòi lại *mỉm cười*
Fuuko: Không có….mà nụ hôn đầu...chẳng phải lúc đó chị…..
Miru: Fuuko ngốc, em chưa nghe tiếng chị ở Namba àh, chị căn bản là ít khi nào say, lúc đó vì sợ mất em nên làm vậy thôi
Fuuko: Đáng...ghét…*đánh vào người Miru* làm người ta cứ tưởng …
Miru: Tưởng sao *cười to* chỉ có ngây thơ như em mới thế thôi
Fuuko: không có…..ưm...ưm…
Hai đứa hôn nhau rồi ôm nhau tới gần trưa mới lết vào nhà tắm để vệ si nh mà vào trong đó lại giỡn với nhau là nhà tắm của Miru thành bãi chiến trường chính hiệu.Sau đó hai đứa ra ăn sáng nhưng lúc nhìn vào tủ lạnh thì chỉ có thức ăn sẵn thôi nên Miru đành lấy ramen nấu vậy, một nồi ramen cùang xúc xích và mấy miếng chả cálà thành bữa ăn rồi, Fuuko mới tắm ra liền ngồi vô bàn ăn với Miru
Miru: Ngốc này, sao không sấy tóc khô rồi hãy ra, trên đây dễ bệnh lắm, bệnh rồi sao đi làm
Fuuko: hihi không sao đâu, không phải em bệnh chị lại phải về chăm sóc em àh
Miru: nói vậy cũng nói *đứng lên qua chỗ  Fuuko cầm khăn lau*
Fuuko: em nói là không sao đâu mà *cầm tay Miru lại*
Miru: Để tay xuống nhanh *cầm khăn lau đầu Fuuko*
Fuuko ngoan ngõan để cho Miru lau tóc rồi đú cho ăn như con nít vậy, nhưng mà là một kỉ niệm đẹp với cô, sau khi ăn xong thì Miru đưa Fuuko ra bến tàu về Namba còn mình thì đi làm.Gần một tháng trôi qua, mối quan hệ của hai đứa có tiến triển hơn, ngày nào cũng nhắn tin vói nhau cả, cứ cách hai tuần là Fuuko lên chỗ Miru một tuần, chuyện này đã có thương lượng với Sayanee nên không sợ. Mớii đó cũng gần tới lúc Miru có thể trở lại Namba để làm việc rồi, từ lúc biết tin đó Fuuko rất vui vì Miru không ở xa nữa mà sẽ lại về cạnh cô. Nhưng mà người ta nói số phận nhiều khi cũng bị thay đổi, con người không thể lường trước được.
Fuuko hôm đó biết Miru sẽ về nhà của Miru ở Namba để dọn dẹp nên tới trước coi xem sao, mở cửa vào nhà thì nhận thấy nhà chưa có ai cả, một lúc sau thì nghe có tiếng mở cửa , Fuuko trốn trong một chỗ để gây bất ngờ cho Miru thì tự nhiên thấy ngòai tiếng Miru còn có tiếng của một cô gái khác, hai người có vẻ nói chuyện với nhau rất vui vẻ làm cho Fuuko ngồi trong tủ bỗng rơi nước mắt vì cách nói của Miru giống như cách Miru hay nói với cô vậy, nhẹ nhàng và điềm đạm….

[Shortfic] Bác sĩ ngốc và ý tá dễ thương

Chap 2
Sau khi bị Akari phũ chuyện đưa Fuuko trở lại khoa của mình, Miru mặt quê đành ngồi ăn trong im lặng suốt bữa ăn.Sau khi bữa ăn kết thúc thì Miru, Sayanee với Kei chuyển qua phòng khách ngồi chơi để ba người kia rửa chén. Trong khi Kei  với Sayanee nói chuyện rôm rả thì Miru đang xem lịch làm việc ngày mai của mình, vì Kei phụ trách điều chỉnh y tá nên mỗi ngày lên sắp cếp ai vô phụ bác sĩ nào, từ trước tới giờ Kei luôn xếp Fuuko vô phòng của Miru nhưng từ sáng nay lịch của Fuuko đã đưa qua cho Akari xếp rồi nên dù có muốn giúp Miru cũng bó tay.
Kei: Em coi lịch chi, chị chưa có xếp ai mai phụ em cả *quay qua Miru*
Miru: Ehh, em tưởng chị xếp trước khi tan ca rồi chứ *ngạc nhiên*
Kei: Đúng là chiều nay xếp nhưng mà vì có vài người mới nên chị chưa biế phải xếp sao nên để tối về nhà coi lại vậy
Miru: Chị xếp xong nhớ báo em *nháy mắt*
Kei: Hai hai
Cả đêm đó mọi người nói chuyện vui vẻ vaề thời đại học của mình mà bỏ qua hai con người mà với họ thời đó là thời nuối tiếc khi không ai dám ngỏ lời để đến với nhau mà chỉ lặng lẽ nhìn nhau ở trong khuôn viên trường
Flashback
Miru tuy con họ đại học nhìn khá là quê nhưng mà bên trong  lại là một tên ăn chơi sát gái chính hiệu, vì muốn đi học yên bình nên Miru mới mặc đồ quê mùa với đeo cặp kính dàynhưng sau giờ học lại là một bốn tay chơi mới nổi của Namba lúc ấy. Nhưng mà chuyện gì tới cũng tới, hôm mà Fuuko vào trường thì lúc đó Miru mới từ thư viện ra, ôm cả chồng sác nên Miru không thấy đằng trước hay đằng sau mình nên lúc Fuuko chạm vai Miru thì cô bất ngờ quay lại
Fuuko: Xin lỗi, có thể chị cho em  lớp sơ cứu ở đâu ạ
Miru: *đặt chồng sách xuống* lớp đó ở khu B phòng  5, đi thẳng rồi rẽ trái
Fuuko: *cúi đầu rồi bước đi* cám ơn ạ
Từ lúc đó Miru không thôi nghĩ về cô sinh viên đó, một người dễ thương cùng với đôi mắt to tỏ vẻ thánh thiện hơn những người mà đã qua tay Miru. Nhìn mình trong gương, Miru thấy là nếu mà cứ như thế này ở trường thì làm sao mà xứng với Fuuko nênMoru quyết định tân trang mặc y hệt như lúc tối hay đi chơi. Nhưng mà Miru không ngờ rằng khi mình thay đổi thì trong trường quá nhiều gái bao quanh làm cho Miru không thể tiếp cận Fuuko được
Nữ sinh: Miru-san, xin hãy nhận tình cảm của em…
Miru: Xin lỗi em nhưng chị yệu người khác
Nữ sính đưa môi mình lên môi của Miru
Miru:Ưmm..Ưmm *thấy Fuuko nhìn đằng xa*
Miru’s POV: OMG Fuuko ==’
Đẩy mạnh nữ sính kia ra, Miru chạy theo hướng mà Fuuko chạy nhưng không thấy cô bé đâu cả ,về phần của Fuuko thì sau khi thấy cảnh đó thì cô chạy thẳng ra khu giữ xe,vào xe mình rồi khóc rất nhìêu và trách mình sao lại yêu một tên như Miru…
End Flashback
Mọi người đã giải tán về nhà hết, Fuuko cũng mới về tới nhà, kiểm tra lịch mới của mình cho ngày mai rồi đi tắm. Lúc chuẩn bị vào phòng tắm thì địên thọai rung lên,nhìn tên người gọi thì bất ngờ Miru rất ít khi gọi cho Fuuko mà nếu có gọi thì chỉ là công việc
Fuuko: Moshi Moshi, chị tìm em có gì không
Miru: Giờ em có đang rảnh không, chị muốn gặp em *giọng có vẻ lè nhè*
Fuuko: *bất ngờ* có chuyện gì vậy, cũng tối lắm rồi sao chị không để ngày mai, àh mà khoan chị uống rượu có phải không
Miru: *lè nhè* ừ chị uống đấy, em không cho àh, xuống mở cửa đi , đi đang trước nhà em đây
Sau khi nghe Miru nói là đang dưới nhà thì Fuuko chạy xuống mở cửa thì đúng là Miru đang đứng đó với dáng đứng mà có thể ngã bất cứ lúc nào, nếu nói hình ảnh này là bác sĩ Shiroma Miru danh tiếng thì thậ là mất mặt
Fuuko: *dìu Miru vào ghế sofa* Sao chị lại uống rượu thế,
Miru: Em không cho chị uống àh, dù sao thì  chị cũng quen rồi
Fuuko: thôi chị ngồi đó đi để em lấy nước *đứng lên tính đi*
Miru: Đi đâu, chị đã cho em đi chưa *kéo Fuuko lại ngồi trên đùi mình*
Fuuko: *đỏ mặt* nhưng mà….
Miru: Suỵt, đừng nói gì hết, im lặng nào *đưa môi mình lên môi Fuuko*
Miru di chuyển môi mình nhẹ nhàng mút nhẹ môi của Fuuko, chỉ một cú chạm nhẹ vậy thôi mà làm cho Fuuko cảm thấy thổn thức trong lòng , tuy tay thì muốn đẩy Miru ra nhưng môi thì cứ đáp trả mổi lần như thế, một hồi lâu thì tay Fuuko để hờ lên vai Miru và từ từ hòa theo nhịp hôn của Miru.
Bất giác Miru đè Fuuko xuồng sofa rồi hôn tiếp, nụ hôn từ  từ di chuyển xuống cổ  rồi qua tới  xương quai xanh. Từng đụng chạm như thế làm cho Fuuko nóng người lên như thể mong chờ điều này quá lâu rồi. Sau đó di chuyển xuống tới gần ngực thì đột nhiên dừng lạilàm Fuuko có chút hụt hẫng. Tự nhiên Fuuko nghe được một tiếng thở đều đều ngay trên ngực mình, nhìn xuống thì thấy Miru đã ngủ mất tiêu, khẽ cười nhẹ rồi vuốt tóc tên ngốc mà “đồ ăn” dâng tới rồi mà lại không chịu thưởng thức
Fuuko’s POV
Miru ngốc, lúc nào cũang vậy, làm người ta hi vọng rồi hụ hẫng àh, uống cho nhiều rồi qua đây ăn vạ sau đó cướp nụ hôn đầu con người ta rồi thản nhiên nằm lên người ta ngủ ngon lành hà.Đáng ghét, bình thường thì tàn kiếm cớ dê dê hông àh ai ngờ uống vô cái cuồng nhiệt quá thể, sao chị có thể vừa đáng ghét mà vừa đáng yêu thế hả Mirurn *xoay má Miru*, vậy sao em chịu nỗi đây !!!
End Fuuko’s POV
Thế là hai bạn trẻ nằm tư thế đó cho tới sáng, Miru hơi mờ tỉnh liền cãm giác thấy gối ôm của mình sao mà nó ấm ghê, không có lạnh lẽo như mọi lần, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên người Fuuko liền giật mình. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy Fuuko ngủ nhưng là lần đầu ở cự ly sát như thế. Nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi người Fuuko rồi ngồi lênlấy điện thọai thì phát hiện ra cả ngàn ti nhắn với mấy cuộc gọi hỡ của Sayanee về buổi họp khẩn cấp sáng nay.
Miru giật mình tá hỏa nên liền đánh bài chuồn nhanh gọn và nhẹ nhàng. Một hồi sau khi Miru đi khỏi thì Fuuko tỉnh dậy, cảm giác có một chút hụt hẫng vì hơi ấm đêm qua đã biến mất, hôm qua có thể coi là đêm ngủ ngon nhất cũa Fuuko kể từ khi đi làm tới giờ…
---Bệnh viện Namba, phòng Sayanee---
Miru: *mở cửa đi vô* em xin lỗi, em ngủ quên nên đến trẽ
Sayaka: Aish, hôm qua chị đã nói là cần gặp em sớm rồi còn gì
Miru: Chị gặp em gấp có chuyện gì không
Sayaka: Àh trên bệnh viện của Yuhan trên Tokyo đang thiếu người vì bác sĩ ưu tú trên đó cùng khoa với em là Iriyama Anna mới vừa nghỉ để sinh nở nên thiếu hụ nhân lực, Yui nhờ chị cử ai lên thay giùm vài tháng
Miru: Sao không kêu ai khác mà lại là em *bất ngờ*
Sayaka: vì em là người có kinh nghiệm nhiều nhất trong khoa này nên chị cử em lên đó phụ
Miru: Nhưng mà…
Sayaka: Em nói Fuuko phải không, yên tâm đi, Milky sẽ giúp đỡ Fuuko, thiếugì thì chị sẽ đền cho
Miru: Àh vâng, vậy chừng nào thì em đi
Sayaka: Lát nữa trên đó sẽ có người xuống đón, em đi thu dọn đi là vừa
Miru: Nhanh thế, thôi đàng chịu vậy *đứng lên đi ra khỏi phòng*
Fuuko một lúc sau mới tới, qua tủ mình để thu dọn đồ qua khoa củ a Miyuki nằm ở tầng trên, lúc đi tới thì có đi ngang qua phòng Miru thì thấy Miru đang dọn đồ thì cảm giác có gì đó không lành nên cụng không dám hỏi thẳng, đi tiếp thì thấy Akari đang đi tới nên tiện thể hỏi thử
Fuuko: Akarin-san, chị có biết sao Miru lại dọn đồ trong phòng không
Akari: Chuyện đó hả, chị mới nhận thông báo là Miru lên bệnh viện trên Tokyo để thay thế trong 1 tháng, nghe nói là vài phút nữa sẽ đi
Fuuko: Ehh, sao lại như vậy *mắt có vẻ có chút nước*
Akarin: Em đừng co lo quá, chỉ có một tháng thôi mà,
Fuuko: Nhưng mà...em nghe nói các bác sĩ với y tá trên đó khá là hot, em chỉ sợ…
Akari: Em yên tâm, Miru nó biết phải làm gì mà
Fuuko: Hai...Hai