Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

[Shortfic] Bác sĩ ngốc và ý tá dễ thương

Chap 3
Sau khi nghe Akari nói Miru sẽ đi trong ít phút nữa thì Fuuko liền chạy ra ngòai cổng để gặp Miru. Tuy đi tớ cổng thấy Miru đang ngồi ngay bậc thang cùng với thùng đồ của mình để chờ người tới rước, nhưng Fuuko chỉ dám nép vô sau cửa nhìn Miru từ xa. Một lúc sau thì có một chiếc xe tới đón Miru đi, Fuuko chỉ có đứng đó nhìn Miru rời đi mà  lòng như muốn chạy ra đó giữ Miru lại vậy
Miru thì từ lúc dọn đô tới giờ vẫn im lặng, không phải Miru không muốn nói gì mà là tâm trạng hơi rối bới, mới sáng sớm như đang trên thiên đường thì giờ lại một phát xuống dưới đáy.Dù xe tới rồi nhưng do mãi nhìn hình của Fuuko mà  mình đã cất giấu kĩ nên không để ý tới xung quanh.Lên mà mặt vậy còn như muốn lưu luyến nơi đây, người chở Miru nhìn thấy  như vậy liền nói
Người lái xe: Có phải em còn lưu luyện cô bé đó  không  *chỉ Fuuko*
Miru: Àh thì…*nhìn theo hướng tay người kia rồi bỗng gật đầu*
Người lái xe: Không sao đâu, chỉ là vài tháng thôi em sẽ về mà, tin chị đi ,chị cũng là người từng trải nên hiể rõ cảm giác
Miru: người từng trải…??
Người lái xe: Àh quên giới thiệu, chị là  Mutou Tomu, bác sĩ khoa cấp cứu,nay chị được cử xuống đây đón em về
Miru: àh em là Shiroma Miru, khoa ngọai, hân hạnh được gặp chị, mong chị giúp đỡ *cúi  đầu*
Tomu: không cần khách sáo thể đâu cứa tự nhiên là được, cô bé kia là người yêu em àh
Miru: dạ không chỉ là người em yêu thôi, còn  yêu em hay không thì em….
Tomu: nhìn cô bé đứng nãy giờ nhìn em chắc là câu trả lời rồi, thôi chúng ta đi không Yui-san lại la
Miru: Hai…
Chiếc xe lăn bánh để lại hai suy nghĩ một đi một ở lại làm chúng ta liên  tưởng tới những cảnh chia ly trong các bộ phim tình cảm ướt át. Miru đi rồi thì Fuuko mới quay lại vào trong, tự hứa với lòng mình là chỉ là một hai tháng thôi thì Miru sẽ quay về chứ không có đi luôn đâu,từ ngày nhận ra mình yêu Miru, trong lòng Fuuko luôn dấy lên nỗi lo sợ là Miru sẽ không còn quanh quẩn bên cô nữa mà sẽ biến mất ở một nơi nào đó.
Miru trên đường lên Tokyo vô cùng là im lặng làm cho Tomu cũng  không biết phải mở lời như thế nào. Tới nơi mà Miru sẽ ở trong suốt những tháng ở Tokyo,căn hộ cũng khang trang với tiện nghi đầy đủ và đặc biệt là khá gần với bệnh viện.
Mới đó đã một tuần trôi qua, Miru khi tiếp nhận hết công việc thì nhận thấy bệnh viện trên đây rất là bận rộn, giờ nghỉ cũng hạn chế mà công việc thì chất cao như núi. Một ngà y tới cả trăm bệnh nhân vô khám mà tớihai cuộc họp đầu giờ và gần tan sở. Đa số lúc Miru quay về nhà thì đã quá nửa đêm có khi là gần sáng.
Fuuko thì từ lúc qua khoa của Miyuki thì công việc cũng tương đối bận, cũng ít có thời gian nhưng vẫn cố gắng nghe tin tức của Miru trên Tokyo, hôm nay là ngày Fuuko được nghỉ nên đánh liều lên Tokyo gặp Miru, nhờ vào Keicchi nên Fuuko bíêt địa chỉ chỗ Miru ở nên lên đó .
Tới nơi rồi nhưng hỏi bảo vệ thì Miru hiện giờ chưa về nên Fuuko lên phòng của Miru thử. Căn hộ hiện đại nên có khóa mật khẩu…
Fuuko’s POV
Haizz….đúng là Tokyo cái gì cũng hiện đại cả, mà để coi mật khẩu là gì , chẳng lẽ gọi Mirurun, lộ hết sao, mình đâu có báo chị ấy là mình ở đây đâu. Thôi thử  bấm thử vậy *bấm số*...chết cha không phải ngày sinh của Miru, thử ngày sinh của mình coi lỡ như đúng hehe *bấm số tiếp*...không phải luôn….thử lần cuối nào *bấm số ngày sinh cùa hai đứa thì nghe tiếng cạch*. Yeah….
End Fuuko’s POV
Đi vô nhà, Fuuko nhìn thấy mọi thứ khá là ngăn nắp, không có dấu hiệu gì của sự rối lọan ở nôi đây, tủ lạnh thì tòan là đồ ăn sẵn, giường thì vẫn còn trải thẳng như chưa xài lần nào, đúng là chưa xà lần nào vì Miru thường ngủ trên sofa là chính, rất ít khi lết tới giường vì năng lượng quá cạn kiệt sau một ngày dài làm việc.Ngã lưng lên giường của Miru, Fuuko bỗng phát hiện ra một khung hình ở tủ bên cạnh, cầm lên coi thì thấy đó là hình của chính mình lúc tốt nghiệp mặc đồ y tá. Fuuko khẽ cười mỉm vì nhận ra rằng tình cảm của mình không phải là một phía mà la vì người ngốc quá không muốn nói ra thôi. Nằm lăn qua lăn lại một hồi thì Fuuko thiếp đi.
Phài tới tận nửa đêm Miru mới quay về nhà, vừa vào nhà lại phát hiện ra đôi giày lạ không biết của ai,liền chạy vô nhìn xung quanh thử thì chả thấy ai cả nhưng mà lúc quay qua chỗ phòng ngủ thì thấy bật đèn liề đi vô đó coi thì thấy ai nằm trên giường mình,tới gần lại thì mới nhận ra là Fuuko đang nằm ngủ với một tay cầm hình của chính mình. Miru khẽ mỉm cười vì một phần là Fuuko tới đây thăm Miru phần còn lại là dáng ngủ của người kie cực kì là dễ thương, chỉ muốn ôm vào lòng rồi ngủ cùng thôi…
Miru’s POV
Em ấy ngủ nhìn dễ thương quá, muốn cắn ghê mà thôi không được manh động không  Akarin xách dao giết chết, nay không biết là được nghỉ hay trốn việc để lên đây nữa, thôi để mai hỏi, giờ ngủ cái đã…
End Miru’s POV
Vậy là Miru ôm Fuuko ngủ một mạch cho tới sáng , Fuuko giật mình mở mắt khi tự nhiên thấy sau lưng mình hình như đụng vào cái gì đó mềm mềm nên quay lại thì ngực của ai đó và bản tên bệnh viện ghi rõ dòng chữ “Shiroma Miru - Khoa Ngoại”  liền đỏ mặt vì lần đầu nhìn ngực Miru nên có chút bối rối, tính gỡ tay Miru ra để ngồi dậy nhưng ai ngờ cánh tay đó lại siết chặt hơn
Miru: Đi đâu đó *nói nhưng mắt vẫn nhắm*
Fuuko: Em chỉ vào nhà...vệ sinh thôi….mà
Miru: Chị cho em đi àh *ôm chặt*, trả lời mau hôm qua là nghỉ hay trốn việc lên đây hả
Fuuko: Hôm qua là được nghỉ, người ta chỉ muốn thăm chị thôi mà …
Miru: Thật vậy sao, hay là một tuần không có bị dê nên không chịu nổi
Fuuko: Không có...tại Miyuki-san kêu em lên coi chị sống ra sao thôi
Miru: Em cũng bíết nói dối ghê, ngày nào Miyuki-san cũng gọi chị, hay là do người ta cướp nụ hôn đầu của em rồi bỏ đi nên không phụ liền tận dụng ngày nghỉ lên đây đòi lại *mỉm cười*
Fuuko: Không có….mà nụ hôn đầu...chẳng phải lúc đó chị…..
Miru: Fuuko ngốc, em chưa nghe tiếng chị ở Namba àh, chị căn bản là ít khi nào say, lúc đó vì sợ mất em nên làm vậy thôi
Fuuko: Đáng...ghét…*đánh vào người Miru* làm người ta cứ tưởng …
Miru: Tưởng sao *cười to* chỉ có ngây thơ như em mới thế thôi
Fuuko: không có…..ưm...ưm…
Hai đứa hôn nhau rồi ôm nhau tới gần trưa mới lết vào nhà tắm để vệ si nh mà vào trong đó lại giỡn với nhau là nhà tắm của Miru thành bãi chiến trường chính hiệu.Sau đó hai đứa ra ăn sáng nhưng lúc nhìn vào tủ lạnh thì chỉ có thức ăn sẵn thôi nên Miru đành lấy ramen nấu vậy, một nồi ramen cùang xúc xích và mấy miếng chả cálà thành bữa ăn rồi, Fuuko mới tắm ra liền ngồi vô bàn ăn với Miru
Miru: Ngốc này, sao không sấy tóc khô rồi hãy ra, trên đây dễ bệnh lắm, bệnh rồi sao đi làm
Fuuko: hihi không sao đâu, không phải em bệnh chị lại phải về chăm sóc em àh
Miru: nói vậy cũng nói *đứng lên qua chỗ  Fuuko cầm khăn lau*
Fuuko: em nói là không sao đâu mà *cầm tay Miru lại*
Miru: Để tay xuống nhanh *cầm khăn lau đầu Fuuko*
Fuuko ngoan ngõan để cho Miru lau tóc rồi đú cho ăn như con nít vậy, nhưng mà là một kỉ niệm đẹp với cô, sau khi ăn xong thì Miru đưa Fuuko ra bến tàu về Namba còn mình thì đi làm.Gần một tháng trôi qua, mối quan hệ của hai đứa có tiến triển hơn, ngày nào cũng nhắn tin vói nhau cả, cứ cách hai tuần là Fuuko lên chỗ Miru một tuần, chuyện này đã có thương lượng với Sayanee nên không sợ. Mớii đó cũng gần tới lúc Miru có thể trở lại Namba để làm việc rồi, từ lúc biết tin đó Fuuko rất vui vì Miru không ở xa nữa mà sẽ lại về cạnh cô. Nhưng mà người ta nói số phận nhiều khi cũng bị thay đổi, con người không thể lường trước được.
Fuuko hôm đó biết Miru sẽ về nhà của Miru ở Namba để dọn dẹp nên tới trước coi xem sao, mở cửa vào nhà thì nhận thấy nhà chưa có ai cả, một lúc sau thì nghe có tiếng mở cửa , Fuuko trốn trong một chỗ để gây bất ngờ cho Miru thì tự nhiên thấy ngòai tiếng Miru còn có tiếng của một cô gái khác, hai người có vẻ nói chuyện với nhau rất vui vẻ làm cho Fuuko ngồi trong tủ bỗng rơi nước mắt vì cách nói của Miru giống như cách Miru hay nói với cô vậy, nhẹ nhàng và điềm đạm….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét